Tôi không thiếu tiền nhưng tôi ghét gian dối nên quyết làm cho ra nhẽ.
Tôi làm việc trong một công ty nước ngoài nên lương khá cao. Ngoài giờ làm chính, tôi còn nhận việc làm thêm. Vì thế, mới hơn 30 tuổi, tôi đã có nhà riêng, có xe ô tô và được mọi người trầm trồ khen ngợi giỏi giang.
Ấy thế mà chồng tôi thì ngược lại. Anh an phận thủ thường đến mức phát bực. Suốt 12 năm qua, anh chỉ làm ở một xí nghiệp nhỏ, lương đủ cho bản thân. Bao nhiêu tiền chi tiêu, đối nội đối ngoại đều do một mình tôi gánh vác. Nhưng bù lại, anh rất chăm chỉ làm việc nhà , chăm con cũng tốt. Có thể nói, anh là hậu phương vững chắc để tôi phấn đấu cho công việc. Chúng tôi cứ như bù trừ cho nhau vậy.
Chỉ là hai tháng nay, tôi không hiểu sao cứ bị thiếu mất tiền trong ví. Vốn dĩ tôi cũng chẳng để tâm đến nhưng tần suất mất càng lúc càng nhiều. Trước đây chỉ mất một hai trăm nghìn, giờ có khi mất cả 500 nghìn. Tôi thắc mắc với chồng thì bị anh mắng một trận sấp mặt. Không những thế, anh còn nói tôi tiền không thiếu, chẳng lẽ lại đi so đo vài trăm nghìn. Dù mất ít hay nhiều thì cũng là tiền của tôi, anh nói thế càng khiến tôi tức run người và kiên quyết tìm ra sự thật.
Mấy ngày trước, tôi lén lắp camera mà không cho ai biết. Quả nhiên chỉ sau 2 ngày, tôi đã bắt được cảnh chồng lén lút rút trong ví tôi tờ 500 nghìn mới cóng. Tối, tôi đưa bằng chứng ra, vạch trần sự thật thì anh mới thừa nhận. Anh nói anh lén lấy tiền tôi vì thương chị gái đang lâm vào cảnh túng thiếu. Tôi hỏi vì sao không bàn với tôi, anh lại bảo sợ tôi coi thường.
Khi chị ấy đến, biết em trai lén lấy tiền vợ cho mình đã rất sốc và khóc rất nhiều, mắng chồng tôi rất nhiều. (Ảnh minh họa)
Nói rồi anh gọi điện bảo chị gái đem tiền đến trả cho tôi. Khi chị ấy đến, biết em trai lén lấy tiền vợ cho mình đã rất sốc và khóc rất nhiều. Chị ấy nói hai tháng nay chồng thất nghiệp rồi sa vào rượu chè, cờ bạc, lấy tiền chị ấy dành dụm được đi chơi bời hết. Giờ đến tiền đóng tiền học, tiền bỉm sữa cho con, chị ấy cũng túng thiếu. Có lẽ vì thương chị, chồng tôi mới lén trộm tiền của vợ. Chị ấy xin lỗi tôi rồi đi về trong nước mắt làm tôi áy náy quá.
Chồng tôi cầm tờ 500 nghìn đặt lên bàn rồi đanh mặt bỏ về phòng. Đêm anh cũng không qua phòng tôi ngủ mà nằm lại phòng riêng, dường như rất giận dỗi. Đấy, tự dưng tôi có cảm giác mình trở thành tội đồ trong mắt chồng vậy. Nếu anh bàn bạc với tôi, tôi đã giúp chị rồi, đâu cần anh phải làm những việc lén lút sau lưng thế chứ.
Sáng nay, tôi đem 200 triệu qua cho chị chồng nhưng chị ấy không nhận, còn bảo sẽ cố gắng tằn tiện để trả lại tôi số tiền mà chồng tôi đã đưa cho chị. Thấy chị cương quyết từ chối, tôi vừa thương vừa giận. Giờ tôi thật tâm muốn giúp chị nhưng chẳng biết phải làm sao? Mong mọi người cho tôi ý kiến.
Theo Nhịp sống Việt