Suốt cả tuần nay, Yến cho chồng ăn quanh đi quẩn lại bữa sáng là mì tôm úp, bữa trưa và tối hết thịt luộc, lại đậu rán và trứng chiên, có bữa cô trổ tài nấu canh cua thì vỡ hết gạch, kho cá thì thịt một nơi, xương một nẻo…
Dịch bệnh khiến vợ chồng Yến và Minh ở nhà làm việc online, không đến cơ quan. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc vợ chồng cô không còn được lê la quán xá vỉa hè mà phải nấu ăn tại nhà.
Những ngày này, mỗi lúc rảnh, lướt facebook và đọc báo, thấy chị em đua nhau khoe các món ăn hấp dẫn, trình bày đẹp mắt cho chồng con là anh Minh lại cảm thấy cám cảnh cho mình.
Người ta bảo, tình yêu của đàn ông dành cho phụ nữ đi qua cái dạ dày, người phụ nữ nào giỏi nấu ăn sẽ giữ được người đàn ông của mình và khiến người đó si mê. Thế nhưng Minh yêu và kiên quyết đòi lấy Yến ngay cả khi cô không biết nấu ăn, đến một món ăn đơn giản cô cũng không biết cách bày trí.
Minh và Yến tìm hiểu nhau được 1 năm thì cưới. Trước khi là vợ chồng, cả hai đều trải qua vài ba mối tình, sâu nặng có, thoảng qua cũng có. Nhưng họ xác định lấy nhau là vun vén hạnh phúc gia đình, không nhắc về quá khứ.
Yến làm nhân viên truyền thông cho một tập đoàn, còn Minh làm kỹ sư công nghệ thông tin, thu nhập khá.
Ngay từ khi Minh ngỏ lời yêu, Yến đã “thương lượng” là nếu cưới, cô sẽ không thường xuyên vào bếp bởi không biết nấu ăn. Ngày đó, Minh không mấy bận tâm bởi anh yêu nụ cười xinh, dáng hình chuẩn, tính cách xởi lởi của Yến. Hai vợ chồng Minh có nhiều điểm tương đồng nên không có mâu thuẫn trong cuộc sống.
Duy chỉ có điều là, gần 2 năm về sống chung cùng nhà, Yến không biết nấu nướng, khẩu vị cũng khác chồng nên khiến Minh bị stress. Chưa kể chả mấy khi Yến vào bếp, thường xuyên cô rủ chồng ra ngoài hàng ăn. Mà Minh ăn bò bít tết, bún phở miến mãi chán, rốt cuộc hai vợ chồng cũng phải về nhà nấu cơm.
Suốt cả tuần qua, để phòng chống dịch COVID-19, cơ quan của hai vợ chồng Minh cho nhân viên làm việc online ở nhà. Các cửa hàng bán đồ ăn đóng cửa, nên vợ chồng Minh buộc phải nấu ăn ở nhà.
Vậy nhưng suốt 6 ngày qua, bữa sáng nào Yến cũng cho Minh ăn mì tôm úp, có bữa cải tiến hơn là đập thêm quả trứng. Bữa trưa và tối quanh đi quẩn lại chỉ là cắm cơm, rau muống luộc, thịt luộc, trứng chiên, đậu phụ rán, giò chả thái sẵn khiến Minh cảm giác vợ chỉ muốn nấu nướng cho xong, ăn qua quýt rồi làm việc khác.
Thấy vợ không có đam mê nấu nướng, để khích lệ vợ, tối trước khi đi ngủ, Minh thủ thỉ: “Vợ ơi, anh thèm ăn canh cua với cá kho quá, mai vợ thử nấu cho chồng ăn nhé”, Yến nghe xong gạt đi.
– Cua phải ra chợ mua chứ mua sẵn trong siêu thị không ngon, mà em cũng chưa bao giờ nấu. Ăn món gì đơn giản cho nhanh, bày vẽ nhiều mệt ra chồng ạ.
Nghe vợ nói vậy, Minh chưng hửng. Nhưng sáng hôm sau ngủ dậy, sau khi ăn bát mì tôm úp vội như thường lệ, trước khi vào làm việc, Minh vào Google tìm mấy bài hướng dẫn cách nấu canh cua và cá kho gửi cho vợ.
Trưa đó, Yến đi chợ mua cua về nấu canh và cá về kho. Khỏi phải nói Minh vui như thế nào, anh chắc mẩm hôm nay được bữa ngon đổi miệng. Vậy nhưng khi mâm cơm dọn ra, nhìn bát canh cua vỡ hết gạch, thử lấy thìa chan canh, Minh không thể nuốt được vì nó vừa mặn lại có vị tanh, khác hẳn những lần mẹ anh nấu, trong khi cá kho thịt một nơi, xương một nẻo, mặn không ra mặn, ngọt không ra ngọt. Thôi thì Minh cũng mừng cho cái sự khởi đầu của vợ nên anh cố nuốt cho cô vui nhưng thâm tâm anh có chút buồn và thất vọng về vợ.
Nếu như Yến thay đổi, biết nấu ăn ngon, hay thi thoảng dành tặng chồng những món ăn ngon, phù hợp khẩu vị chồng thì Minh hạnh phúc biết bao. Nhưng thật sự phải làm cách gì để vợ biết nấu ăn và yêu thích nó thì Minh thấy khó vô cùng, chẳng khác nào việc bắc thang lên hỏi ông trời.