Nghe chồng nói, tôi hiểu trong mắt anh, tôi chính là gánh nặng. Cái giá của bát phở bò mà chồng nấu thật quá đắt.
10 năm làm vợ, tôi chưa bao giờ được sống trong hạnh phúc. Chúng tôi đến với nhau qua mai mối. Ngày ấy, tôi đã 30, còn chồng cũng sắp đến tuổi tứ tuần. Vì tìm hiểu qua những lời giới thiệu từ người lớn nên chúng tôi không có nhiều thời gian để lựa chọn và quyết định.
Quen nhau được 3 tháng, tôi và anh đã đi đến hôn nhân. Khi bước vào ngưỡng cửa này, tôi không có hy vọng mình sẽ được hạnh phúc mỹ mãn như những người khác. Chỉ cần chồng tôi thấu hiểu, chia sẻ những khó khăn giúp vợ. Nhưng đến thời điểm này, mong muốn đó của tôi vẫn quá xa xỉ.
Khi làm vợ anh, tôi mới biết anh rất nóng tính, gia trưởng và độc đoán. Mọi chuyện trong gia đình, tôi không có quyền được lắng nghe và quyết định. Nhiều lần tôi phàn nàn còn bị chồng chửi mắng, xúc phạm. Vì muốn yên ổn, tôi dần chấp nhận tính khí của chồng. Bao năm nay sống cùng anh, tôi nhịn anh như nhịn cơm sống.
Lúc này nghĩ lại, tôi thấy mình thật đáng thương. Một ngày mở mắt ra, tôi phải quay cuồng trong núi việc. Nào việc nhà, nào việc cơ quan, chăm con, chăm chồng. Đã lâu lắm rồi, tôi không có một ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa. Đến bây giờ nhìn lại thì mọi thứ đã muộn màng, tôi sẽ không có cơ hội để quan tâm và chăm sóc bản thân mình nữa.
Một tháng trước, tôi đi khám sức khỏe định kỳ và phát hiện mình mắc bệnh ung thư quái ác. 40 tuổi, tôi đối mặt với cuộc chiến lớn nhất đời mình. Lúc này, điều mà tôi cần chính là sự hỗ trợ và động viên của gia đình. Nhưng không, người đáng lẽ phải ở bên tôi lại chính là người ruồng rẫy tôi đầu tiên.
Hôm ấy tôi bị đánh thức bởi mùi thơm của phở bò – món ăn tôi thích nhất. Điều khiến tôi và các con kinh ngạc là chồng tôi đã vào bếp. Sau 10 năm bên nhau, đây là lần đầu tiên anh vào bếp nấu ăn cho mẹ con tôi.
Nghĩ chồng đang quan tâm mình, tôi cảm kích vô cùng. Nhất là khi nhìn 3 bố con ăn, trong lòng tôi nghĩ có lẽ đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong 10 năm chung sống. Ăn phở xong, chồng tôi gửi các con sang nhà bà nội. Anh ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với tôi và đề nghị một việc không tưởng.
Chồng khuyên tôi dừng điều trị. Lúc này kinh tế gia đình tôi rất khó khăn. Nếu tôi cứ tiếp tục, anh sẽ phải gánh món nợ khổng lồ, trong khi sớm muộn tôi cũng sẽ ra đi. Không ngờ chồng tôi lại tuyệt tình và nói điều đó một cách trắng trợn như vậy. Đến giờ, tôi vẫn đang lăn tăn không biết phải làm thế nào. Chồng nói cũng có lý, nhưng bản thân tôi vẫn có khao khát được sống tiếp. Mọi người cho tôi lời khuyên vào lúc này được không?